GIEO THƠ LỤC BÁT THEO TÌNH

Gom góp những bài thơ Lục Bát viết trong thời gian qua đã phổ biến trên dòng NET vào một tập nầy. Một tâm tình trải qua năm tháng, trong nhiều khía cạnh của cuộc sống theo những giao động của tâm hồn. Xin lưu dấu ấn của một đời riêng vào đời chung của một kiếp người. Xin các bạn rộng lượng tha thứ cho những lổi lầm nếu có và xin nhận nơi đây như một đóng góp nhỏ nhoi vào dòng thơ văn chương Việt…cho dù chỉ là những cọng cỏ dại xen mọc trong vườn hoa văn học Việt-Nam.

Wednesday, September 23, 2020

THƠ PHỔ NHẠC NHÃ MY: CHỜ

THƠ PHỔ NHẠC NHÃ MY: CHỜ
Posted by huynh tam hoai at 9:49 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Newer Posts Older Posts Home
Subscribe to: Comments (Atom)

Total Pageviews

Blog Archive

  • ►  2025 (13)
    • ►  September (8)
    • ►  July (1)
    • ►  June (2)
    • ►  March (1)
    • ►  January (1)
  • ►  2024 (3)
    • ►  December (2)
    • ►  May (1)
  • ►  2022 (5)
    • ►  August (5)
  • ▼  2020 (12)
    • ▼  September (1)
      • THƠ PHỔ NHẠC NHÃ MY: CHỜ
    • ►  August (11)
  • ►  2016 (2)
    • ►  December (2)

About Me

My photo
huynh tam hoai
View my complete profile

DÒNG LỤC BÁT

Mùa Hạ Cali


Bửa nay nắng lụa vàng thưa

Phải chăng mùa hạ mới vừa bước sang?

Hạ ở đây-đến ngở ngàng

Bởi mưa-bởi nắng tạt ngang, tạt vào

Có khi chợt rét đêm thâu

Có khi lành lạnh đổ màu sương sương

Sáng ngồi nhìn hướng đông phương

Nhớ con ve nhỏ-kêu vang vào hè

Ve kêu lơi lả ngọn tre

Võng đưa nằm mộng vỗ về giấc trưa

Len trong tiếng hát ầu ơ

Câu thơ lục bát người chờ-người mong

Ở đây nhánh lá ẩn mình

Tiếng ve tịnh khẩu trên cành cây nghiêng



Chào em chiếc lá thu

1_Thu về góc phố nắng vàng

Như trăm năm cũ giủa hàng cây xanh

Giấu trong nhịp vỗ cánh chim?

Thả bao nỗi nhớ... nắng hanh hanh vàng

Chào em kỷ niệm mùa sang

Cho môi anh lạnh lòng canh cánh buồn

2_Nợ gì cứ véo da trơn

Se se gió lạnh căng hồn nhớ em

Thuở sờ vai áo nụ hôn

Môi còn như thể dài cơn nhớ hoài

Nhớ em cái bấu ngón tay

Trên lưng áo ướt tươm đầy dấu yêu

3_Lá xa cuốn... rớt trên tay

Cho anh tơ tưởng những ngày yêu say

Cứ vào thu đến buồn lây

Thơ tôi theo chiếc lá bay đầy mù

TRÁI MỘNG VƯỜN THU

Mùa thu vàng lá-lá thu bay

Núp trong cuống rớt nụ ngày mai

Mầm xanh chồi lá qua đông lạnh

Chờ đến xuân về trổi đọt say

Trái chín đỏ hồng trên nhánh nặng

Trái nào rụng xuống gió lung lay?

Cành trơ... xa lá còn trái mộng

Rụng xuống tim anh giấc mộng dài

Sợi tóc

Bao lần tóc ngã vai anh

Mùi hương dìu giấc ngủ quên chập chờn

Mồ hôi ướt sợi tóc măng

Ngang môi theo những vết lăn tình nồng

Tựa ngang đôi ngực phập phồng

Hình như từng giọt máu hồng qua tim

Có trăm sợi tóc cột riềng

Nhớ nhau đầy kiếp buồn phiền trôi qua

MÙA THU

Buồn buồn…dụ ngọt mùa thu

Hắt hiu gió nhẹ, nắng mù sương sương

Ủ trong trời đất tình vương

Cỏ cây hoa lá cũng dường đâm chiêu

Cõi riêng chung giấc phù kiều

Mùa thu mang máng cứ đều mỗi năm

Theo trời cánh hạc xa xăm

Ta moi ký ức ..cứ lầm lẩn thôi!

Mùa thu! Mùa thu ! hồn tôi!

Vương theo chiếc lá rơi rơi mỗi mùa

Cõi riêng

Thơ ta rung rẩy lá vàng

Rớt trong lặng lẽ dưới hàng cây nghiêng

Thơ ta vương những nỗi niềm

Sương khuya đẫm ướt cõi riêng chổ năm


HÓA THÂN

Hoá thân ngọn cỏ trên đường

Gót em bước nhẹ vô tình đi qua

Hoá thân ngọn gió nhẹ đưa

Bám vào chéo áo so đo bước dài

Hoá thân những giọt mưa dai

Lăn trên má ướt buồn ai -cuối đầu!

Hiên anh hứng những giọt sầu

Hoá thân da thịt dựa ngoài tim em


Lời cám ơn

Cám ơn người nối nhịp thơ

Gởi đi vạn nẻo người chờ mối vương

Cám ơn gạch nối văn chương

Cho ta bắt gặp ngọn nguồn từ tâm

Cám ơn chiếc ghế bốn chân

Cám ơn dòng Net thả trăm nổi niềm

Cám ơn ô chữ gỏ êm

Dòng thơ ta chảy đến miền rất xa

Mỗi ngày mỗi nhịp đời qua

Cám ơn em thả điệu thơ ghẹo buồn

Cho anh thức giửa đêm trường

Làm thơ tình ái như dường thơ ngây!

Phân thân

Qua đêm tóc rối tân hôn

Soi gương môi nhạt vết son áo nhầu

Hình như sợi tóc đêm thâu

Gảy đôi một nửa… lao đao nhớ người

Cuồng mê trong giọt chơi vơi

Vỗ lênh đênh nhớ mưa rơi đầu đời

Theo tay lược chảy tóc rơi

Sợi nào tình cũ còn hơi môi người?

THÁNG CẠN

Tôi gùi gánh nặng tháng tư
Bước đi trong cõi sa mù trần ai
Vết thương bắt rể lâu ngày
Thâm xương, muối thịt, kéo mây mắt buồn

Tôi gùi gánh nặng tang thương
Bước đi trơn trợt cũng dường nặng thêm
Mặt mày dính bụi lọ lem
Gượng cười mếu máo nỗi niềm ước mong


Bướm Ong

Thò đầu kén vở ổ bay

Cánh non chấp chới nắng mai mới hừng

Bướm Ong tìm nhụy hương nồng

Hút tàn hoa héo bềnh bồng cánh bay

Mật thơm nuốt ngọt trăm lời

Bướm đêm

Biển buồn sóng vỗ thiên thu

Ta buồn quanh quẩn cuộn như kén ngài

Đến khi hóa kiếp thoát thai

Hóa con bướm tối ma trơi chập chờn

DUNG TỤC

Cung Hằng, chú cuội ...mây trôi...

Nhánh đa tán rộng trăng vơi trăng đầy

Lá vàng rơi rụng cuối trời
Cõi trần...Ai đó? Ngồi chơi trước chùa
Chẵng thèm nghe mõ chuông khua
Cứ ngồi nhặt lá...chuyện đùa thực, hư
Nam Mô Tứ Khỗ quay vù
Ta còn...dung tục còn dư vọng mù…


ƠN EM

Ơn em con mắt gieo tình

Để tim anh động... bóng hình đêm mơ

Ơn em mái tóc mịt mờ

Cho anh dúi mặt dại khờ đấm say

Ơn em mở rộng vòng tay

Cho mây buông xuống cuộn xoay hình hài

Ơn em ngọn suối ngọt ngây

Nuốt cơn cuồng nhiệt tỏ bày thịt da

Ơn em ngày tháng mượt mà

Theo em bén gót nhụy hoa thơm lừng

Ơn em câu nhử cuộc tình

Khoé môi rướm máu ...sợi tình buông lơi

Anh như con cá quyẩy đuôi

Suốt đời dính sợi chỉ bơi lòng vòng

Ơn em sợi nhớ lông bông

Kéo anh buồn mãi ...chẵng mong hết buồn!

Cám ơn

Cám ơn trời mọc sáng mai

Cám ơn hoa nở vì ai trong vườn

Cám ơn mây bạc đầu nguồn

Chở theo mưa lủ về giồng cát khô

Cho hoa bí nở đúng mùa

Cho ngô khoai bắp dựng cờ hương bay

Cám ơn luống đất người cày

Cho đồng lúa trãi xanh ngày mùa quê

Cám ơn dòng nước vỗ về

Phù sa động thổ bốn bề xanh cây

Cám ơn người dựng đất nầy

Thiên di cuộc sống cơ ngơi đấp bồi

Cám ơn từng giọt mồ hôi

Và xương máu đã bao đời giử quê

Cám ơn mẹ cám ơn cha

Cám ơn em đã xẻ chia tình nồng

Cho anh cứ giử bên lòng

Tình yêu đất nước …chạnh lòng nhớ quê!


Cà phê thứ bảy


Cà phê nhỏ giọt cầm chừng

Đợi từng giọt đắng...một mình ngó mong

Trên cao mấy vệt nắng hồng

Bóng chim về cõi nghìn trùng lẻ loi

Bao nhiêu giọt đắng qua đời

Cà phê hớp mãi tháng ngày qua môi

Một mình... mình uống nỗi trôi

Cũng đành... uống hết một đời hư không!


MƯA NHỚ

Mưa! mưa rơi ướt cả đời

Quyện trong nỗi nhớ tiếng rơi mưa buồn

Mưa nào kỷ niệm sầu tuôn

Mưa nào nhỏ giọt lênh đênh phận người?

Mưa làm biển động khôn nguôi

Tình yêu bọt trắng vở khơi xa ngàn

Người về chốn cũ dã hoang

Ở trong tịnh khẩu có ngàn lời ru

Mưa cho ướt đẫm thiên thu

Đếm bao nhiêu hạt kể từ tuổi thơ?


Mượn em

Mượn em vỗ mộng tôi bay

Cho tà dương khép đêm dài mê si

Mượn em chéo áo xuân thì

Đấp tôi đôi mắt kéo mi mơ màng

Mượn em da thịt hồng quang

Làm môi tôi ướt...bàng hoàng trái tim

Tôi quên ba nỗi, bảy chìm

Nhân gian một cõi phù trầm rong rêu


NỤ HÔN ĐẦU

Môi anh vừa chạm môi em

Con mắt nhấm hít...ướt nhèm môi son

Trái tim nó đập lung tung

Tay ôm muốn quíu mà chừng thấy lơi

Hồn như bay bổng lên trời

Tay anh lơi chắc... em rơi cái ùm...


TÌNH TÔI GỐC PHỐ BUỒN

Tình tôi một gốc phố buồn

Ngỏ sâu thâm thẫm chờ phương em về

Tôi trong bóng tối ngủ mê

Đèn đêm không đủ soi che bước thầm

Đợi em…thôi mãi cũng đành

Mang ra hết vốn đề dành yêu em

Dù cho mai mốt còn duyên

Gặp nhau chắc rụng hết niềm hân hoan.

Tôi trơ một gốc phố buồn

Trong cơn đuối mộng…ngoắc đường vắng teo …!


Xin đừng trách anh

Với nhau gần hết cuộc đời

Mà sao chưa hết giả lời… miên mang

Đêm khuya trong giấc ngủ quên

Gọi ai khe khẻ theo dòng mộng đêm

Ngất ngây trôi ...những cựa mình

Vẫn trong mơ ảo… thơ tình đọa anh?!

Biết rồi…hồn nhẹ mong manh

Mơ mơ-mộng mộng…cũng đành… chịu thôi!


Cõi già

Quạnh hiu một cõi đời buồn

Ngang trong tầm mắt những dòng lệ rơi

Biết ai hiểu nỗi lòng tôi

Có trăm ngọn nhớ bồi hồi vây quanh

Tuổi già kéo sợi mong manh

Mà trong tiềm thức ngổn ngang cột ràng

Cõi quê, cõi nhớ cưu mang


SAY MỘT MÌNH

Chẵng ai cùng với ta say…?

Bao nhiêu độ, lượng… để quay quắt hồn

Chênh vênh mây gió khôn lường

Ta đi ngất ngưởng như phường lạc mê

Có khi say khướt vụng về

Quăng luôn cái xác bên lề nhân gian


TẠ ƠN

Tạ ơn…dung rủi cuộc đời

Nhiều khi xém chết một thời chiến tranh

Tạ ơn…sao lại chết trân?

Khi không buông súng tra thân vào tù

Tạ ơn…tưởng chết…! Đồ ngu!

Bổng dưng…đi Mỹ… như đu lên ngàn

Tạ ơn…người bạn sang ngang

Lại ra tay vớt…trăm ngàn hàng binh

Tạ ơn…êm ấm gối chăn

Chiêm bao cà giựt…tưởng còn lao nô

Tạ ơn…giấc mộng sửng sờ

Để mình còn nhớ cơ đồ nước non

Tạ ơn ngày tháng lưu vong

Vọng quê mong đợi non sông thay đời

Tạ ơn …thất thập còn hơi

Làm thơ để tạ ơn người thủy chung

Tạ ơn vinh nhục-khốn cùng

Ta còn sống giửa bao dung tình người!

Chùm lục bát buồn


Tim

Tim yêu luôn mãi dại khờ

Có trăm dấu khổ ngu ngơ đường tình

Ngàn năm cũng một trái tim

Vổ trong lòng ngực bóng hình yêu say

Hồn

Hồn treo lơ lửng ngàn mây

Lang thang như gió những ngày heo mai

Hồn gieo tình lụy trần ai

Chở bao nhiêu đủ cho đầy ước mơ?


Xác

Chân theo những bước tình si

Ngu ngơ những giọt thầm thì yêu em

Dẫm lên dấu cũ đường mòn

Cõi trăm năm đã bao lần khổ thân?


Tình

Tình treo lủng lẳng bóng say

Lang thang ta vuột trong tay tình hoài

Tim run, hồn lụy khôn nguôi

Ta ngồi ta đếm tình rơi tay người


Biển xa xứ người


Bao người nhắc nhớ mùa Xuân

Còn tôi sao thấy dửng dưng xứ người

Sáng ra giá lạnh bầu trời

Đi về gánh việc lạnh tơi cả người

Biển mùa Xuân sóng ngàn khơi

Đổ trăm điệp khúc phận người viễn phương.

Nhắn người xa xứ

Nhà nghèo mái lá đơn sơ

Em nghèo nhà tắm lờ mờ vách thưa

Cái lu, cái gáo đơn sơ

Nước trôi mấy vạt trộn vừa áo em

Quê người nghe nói mà ham

Phòng the nước máy ấm rêm cả người

Ở đây gáo nước lạnh thôi

Ướt dài lưng áo, ướt đôi ngực tròn

Mai nầy anh có về thăm

Xối em gáo nước xoa xâm tóc dài


Hảy quên tình sầu

Dòng trôi ngày tháng đi qua

Như mây cuối nẽo nắng nhòa bóng đêm

Hảy quên! Em hảy cố quên!

Cánh chim đã khuất biết tìm chốn nao

Hảy tô môi nhạt đỏ màu

Hảy xăm xuê áo hảy vào bến mơ

Hảy yêu như thể dại khờ

Hảy say men ái vổ bờ nhịp tim

Môi em có nhạt màu son

Nụ hôn mật ngọt nối tròn vòng tay

BAO GIỜ

Bao giờ ngọn lửa phương Đông

Bùng lên rực sáng ánh hồng Tự Do

Bao giờ phất phới màu cờ

Máu thanh niên bật tay giơ thẳng đầu

Bao giờ miệng hét ngàn câu

Nhân quyền khởi động…gục đầu gian tham!

Bao giờ lớp lớp hàng hàng

Nhân dân đứng dậy dẹp tan bạo quyền

Bao giờ sống núi vẹn toàn

Thay da đổi thịt non sông vững bền

Đó…Khi cỡi ách cùm gong…


Vú ơi!

Vú ơi! Múp nụ trang đài

Núp trong ngực áo những ngày thơ ngây

Che!Sợ thiên hạ sâm soi

Hở trong tay tựa…những ngày yêu đương

Nở căng vòm sữa nuôi con

Truyền dòng cảm xúc đời non lớn người

Vú ơi! Nguồn sữa héo vơi

Cháu măn vú móm…Bà cười …Ngân nga

Điệu ru bà vẫn thiệt thà

Xứ người…Cháu lớn nhớ ra câu gì?

Một hôm ngực nhói… siêu vi!

Cắt bờ ngực…Tẻ mất đi vòm hồng

Cơn biến động… ảnh hưởng mòn

Héo đời thiếu phụ vuông tròn cháu con

Mình ơi! Chua, ngọt gánh chung

Cơn đau mình chịu…tôi…lòng xót xa

Vú ơi! Tẻ nhánh thịt da

Thương mình héo hắc… Buồn da diết! Buồn!


Cây lá mùa Đông


Táo-Đào lá rụng mùa Đông

Nụ non còn nép nách cành chồi xanh

Cây quit trĩu trái vàng hanh

Tết nầy bày dĩa mời Xuân về nhà

Lướt qua facebook như ghiền

Nhìn trong ảnh ảo…một miền thực hư

Thế giới thu hút điện nhu

Gom vào khung máy văn từ-hình nhân…

Ở trong tin gởi-chuyển văn

Bạn xa bổng lại đến gần phút giây

Thế giới gom lại đủ dầy

Văn- thơ- nhạc điệu… dáng ai yêu kiều

Có như…bất chợt …hồn say

Ru ta một chuổi tháng ngày viển phương…


Lỗi Lầm Nhân Duyên

Dấu nỗi buồn…trong cánh chim

Vỗ nương theo gió nhịp tim oải đời

Mênh mông trời rộng mây trôi

Đáp nhầm nhánh mộng …gảy rơi… bao lần!

Nuối đời hệ lụy trân thân

Dường như ta đã…lổi lầm nhân duyên!


Tình đầu

Em buồn.Mắt nhiểu giọt. Tôi

hứng một bụm, rảy đời nhớ thương

Em đi lấy chồng…Mất em…!

Tình đầu cũng dạt bên đường.Hình như

Từ đó tôi mang tật hư

Yêu ai cũng nhớ dạo từ có em…

CÕI NGƯỜI

Đời trôi qua nỗi gập ghềnh

Riêng chung gấp miếng đoạn trường thế gian

Đi gần hết kiếp đa đoan

Cũng quanh quẩn mãi dấu mòn trở xoay

Thế gian Xác-Hồn mượn vai

Mai kia Xác mục, Hồn bay lên ngàn

Trống trơn một cõi thế gian

Người đi một kiếp về hoàn số không…!

Thãm Họa

Đất liền tràn lấn áp bọn Tàu

Từ Nam chí Bắc bang đồi lấp sông

Tàu khựa lập trại thi công

Bao nhiêu đồ án…di dân chiếm vùng

Thôi rồi một dãi non sông

Mai nầy hồ hởi…cho không giặc Tàu

Đão xa lấn chiếm bãi bồi

Nước xanh bổng xám cá trôi bềnh bồng

Thôi rồi cái họa giặc Tàu

Đất liền biển cả…tới hồi diệt vong….!

Còn đâu dòng giống Lạc Hồng….!

CẠN DÒNG NGỌT-MẶN LẤN VỀ

Nước ơi! Ngăn chảy đầu nguồn
9 dòng sông cạn bờ suông bãi chày
Đồng khô cây lúa ngó trời
Rụm thân bẻ ngọn…gập đôi ..vở mùa
Biển về…ngoáy quậy ..nước xua
Ngấm da tuốt ngọt …mặn chua bờ giồng
Cây trơ lá đổ bờ mương
Nước cay đỏ mắt…cá tôm ngửa lòng
Mặn tràn mấy huyện miền ven
Bao nhiêu nước mắt người dân lệ nhòa
Ai gây ra cảnh xót xa?
Tàu Man cướp biển lấn bờ cõi Nam

Một ngày Sài Gòn

Một ngày quanh quẩn Sài Gòn

Tìm trong nỗi nhớ ngổn ngang phố chiều

Bốn mươi lẻ buồn thiu

Sài Gòn mất dấu…đỏ bêu… màu cờ

Phố xưa một thuở yêu kiều

Giờ đây khắp nẻo nắng thiêu mắt người

Còm lưng phố dựng liu xiêu

Ở trong ngỏ vắng đời nhiều gian nan

Sài Gòn phô diển thời trang

Gói trong tan nát hổn mang Sài Gòn…!


TAN TÁC

Đất ơi! Nức lỡ cường triều

Cây nghiêng bóng đỗ, ruộng thiêu nắng lòa

Biển ơi! nước nhiễm độc hòa

Cá phơi ngửa bụng, chim là đà bay

Khắp nơi họa rủ tai bay

Vì đâu đến nỗi đắng cay thế nầy…!

Ngồi buồn cắn nát móng tay


Mơ không

Ngồi buồn thấy động bóng mây

Hình như mờ nhạt dáng ai ngoắt mình

Đêm mờ ánh nguyệt vô minh

Dụi con mắt ngó…giật mình trống không!


Hắt hiu đời…

Thu tàn lá dạt bờ mương

Rêu xanh bám mé bờ tường chiều xanh

Nắng còn một vệt vành khăn

Quấn lên lá rớt…đời mình hắt hiu


Như Từ Hải

Gặp em vào buổi nghiêng chiều

Lửa leo lét chợt phựt nhiều dấu yêu

Trầm hương em gợi dáng Kiều

Ta như Từ Hải đâm liều …chết trân!


Như đời Kiều

Nửa đời hương phấn…tuyệt trần

Tiền Đường rửa bụi Kiều ngâm giữa dòng

Vớt trong, tuột hết long đong

Em như Kiều dạt qua chàng yêu say


CÔ GIÁO TIẾP TÂN

Cuối đầu tủi nhục…cầu cơm

Bỏ giờ giáo án, bỏ trường…tiếp tân

Trồng người…giờ lại trần thân

Giả vui đón khách…gạ gần rượu cay

Rượu mời bá cổ vịnh vai

Bao trò nham nhố quan cao chức quyền

Trò ơi! Đừng vội than phiền

Trăm năm sư trọng bị nghiền dưới chân

Tà quyền cái bọn vô nhân

Dẫm lên đạo lý ngàn năm nước nhà


TẠ ƠN ĐỜI

Tạ ơn…Xin tạ ơn đời

Thân như lá đổ…còn ngồi làm thơ

Tạ ơn …Xin tạ giấc mơ

Hụt bao nhiêu ước…vẫn chờ dịp mai

Tạ ơn…Xin tạ ơn ai

Cho yêu còn có những ngày yêu say

Tạ ơn mỗi buổi sáng mai

Ta còn thức dậy còn hơi thở đời


Khoảng Cách


Nhìn em nét đỏ son môi

Chia tôi buổi sáng hực trời hừng đông

Tóc em thả ngọn bềnh bồng

Chia tôi sóng vổ phập phòng…chộp yêu

Mắt em dường …chút đâm chiêu

Tôi ôm một mớ buồn hiu về mình

Nhìn em một thoáng rất gần

Mà xa biết mấy tuổi trần đi qua

Chợt buông một tiếng thở ra

Trể như thế kỷ tôi già tuổi xuân!


LUỒNG

Dế luồng tiếng ré đêm thâu

Em luồng sợi chỉ vá khâu đời mình

Gió luồng khe khẻ bên mành

Em luồng hơi thở xót lòng gối đơn


TRỌN

Ngoài trời giá rét, mưa giông

Vỗ trên phiến lá cam lòng hạt rơi

Em ngồi gom hết bầu trời

Chắt vào tim vỡ từng hồi nỗi đau


CÓ KHI

Có khi chợt nhớ điều gì

Bỏ quên trong tuổi xuân thì đi qua

Chập chờn lọc lựa, chắt ra

Ta ôm mặt khóc vỡ òa xót đau

Trăm lần nói với người yêu

Bao câu ngọt lịm đổi trao ân tình

Mà chưa nói được một lần

“Con thương ba má”, tỏ tường một câu!


Ghiền …

Mỗi ngày ngồi dợt thời gian

Mở trang Face Book ảo mang bóng hình

Người gieo những lát thơ tình

Lấy thơ tôi xếp vo thành điếu thơ

Hút chơi …sao rất bất ngờ

Ghiền thơ em…tự bao giờ không hay…!



Mượn Thơ Đấp hồn


Mỗi ngày tróng hoác tróng quơ

Tróng sân nhà trước, tróng trơ trong nhà

Vào Net…lướt bóng,lướt thơ

Phút trôi hư ảo, phút chờ …chờ suông…

Gieo thơ mấy chữ đấp hồn…

Đở cơn trống lạnh cõi riêng một mình


Chợt Nhớ Tuổi Đời


Lâu lâu chợt nhớ tuổi đời

Thời gian xô đẩy cuộc chơi phù trần

Thấy con cháu lớn giật mình

Nhẫm ra tính lại đời gần hết trơn

Nghĩ như ngày tận, biệt tâm

Thế gian lùi mất một thân xác người

Thế gian cũng tiếp tục trôi

Ai thương, ai nhớ …một thời có ta

Chỉ còn một mớ vần thơ

Trên dòng Net chở hồn tôi gởi người

Vài trang sách chữ viết chơi

Chả là thi sĩ… góp hơi với đời

Cuộc đời chỉ một vòng quay

Thế gian một cõi… người vơi, kẻ còn…


TỚI CHỔ KHÔNG…

Ngồi buồn thả lỏng hồn chơi

Phiêu phiêu hồi tưởng những điều xưa nay

Những điều rình bắt …hụt tay!

Chân xiêng, chân xó, té dài nỗi đau

Chập chờn đời tỉnh, đời say

Vùa gom, góp lại cuộc chơi hồng trần

Say trong một giấc mơ chung

Tỉnh trong héo hắt…cạn không đời mình

Ngồi buồn buột lại cô hồn

Vuốt đầu tóc bạc ngã lòng phù sinh


Uống Khơi

Một ít khô mực, kim chi

Một ly rượu đỏ nhâm nhi một mình

Chẵng cần bàn rộng…gốc phòng

Cu ki cầm đũa…mấy vòng đưa cay…

Lâu lâu độc ẫm khơi khơi…!


Uống Rượu Một Mình

Uống Rượu Một Mình
Watermark theme. Powered by Blogger.