Sunday, August 30, 2020

GIEO THƠ LỤC BÁT THEO TÌNH

 

Gom góp những bài thơ Lục Bát viết trong thời gian qua vào một tập nầy.
Một tâm tình trải qua năm tháng, trong nhiều khía cạnh của cuộc sống theo những giao động của tâm hồn.
Xin lưu dấu ấn của một đời riêng vào đời chung của m ột kiếp người.
Xin các bạn rộng lượng, nhận nơi đây như một đóng góp vào dòng thơ văn Việt…cho dù chỉ là những cọng cỏ dại xen mọc trong vườn hoa văn học Việt.



Dòng lục bát nhớ

 

Dòng lục bát nhớ

 


Bờ vắng con đò

 

Sông xưa đã vắng con đò

Nước đi đi mãi… chảy mùa cạn khô.

Từ thuyền theo ngọn gió đưa.

Mút ra biển lặng bến bờ tử sinh.

Đò em mất dấu biệt tâm.

Anh ngồi bờ vắng gọi thầm đò ơi!

 


Di Ảnh

 

Sợi lên… khói tỏa hương huyền

Tâm thương, hồn nhớ bóng hiền thê xưa.

Dung nhang còn đó hửng hờ.

Nụ cười để lại khung mờ khói nhang.

 

 

Chiêm Bao

 

Biết rằng nhớ chỉ chuốt sầu…

Em đi đi mãi…còn đâu mà ngờ.

Bao nhiêu kỹ niệm chưa mờ.

Khêu chi hình bóng …giấc mơ thấy người

 

CHƯA TAN BÓNG NGƯỜI

 

CHƯA TAN BÓNG NGƯỜI

        (Nhớ hiền thê)

 

Hôm nay trời sắp vào Thu

Gió đưa nhè nhẹ…nắng u ẩn vàng

Vì đâu chiếc lá rơi ngang

Làm hồn tôi bổng bàn hoàn nỗi đau

Biết rằng người chẵng còn đâu

Mà sao như bóng trăng sao rọi vào

Giật mình tưởng giấc chiêm bao

Em thành cát bụi …cớ sao còn ngờ

Chim bay xé áng mây mờ

Cõi thiên thu, cõi đời giờ cắt ngang

Đường chim cuối nẻo mây ngàn

Nhìn trong sương khói chưa tan bóng người

LỜI MẸ RU

 

LỜI MẸ RU

 

 

“Con đi gần hết cuộc đời

Mà chưa qua hết những lời mẹ ru”

Con ngồi nhặt lá mùa thu

Không sao đếm được nhân từ mẹ ban

Đưa đời con khắp thế gian

Làm người nhân nghĩa không mang hận thù

Ngồi buồn nhớ tiếng mẹ ru

Nghe trong tiếng gió vi vu ngoài trời

Như nghe tiếng mẹ à ơi

Dỗ con qua mấy chặng đời trần ai

Giờ con cạn đuối tháng ngày

Nhớ lời ru mẹ ngọt bùi như xưa

Dù thân tóc ngã chiều mưa

Con như đứa trẻ dợi chờ tiếng ru

 

Mùi nhớ

 

Mùi nhớ

 

Em đi bỏ lại chổ nằm

Còn hơi em thấm gối chăn ngọt bùi

Ngưi hơi áo cũ còn mùi

Em đi bỏ mất dáng đời bên anh

Nghĩa tình đã mấy chục năm

Xớt chia từng buổi thăng trầm bể dâu

Nhớ mùi xã, ớt, canh rau

Nhớ cơm em nấu đợi nhau ăn cùng

Ngồi nhai cơm lẻ một mình

Nhạt đưa từng miếng …rưng rrưng mắt nhòa

Em đi bỏ lại quanh nhà

Hương em còn đọng. ..vào ra bồi hồi

 

HÔM NAY 10/15/2019…ĐÚNG MỘT NĂM EM RA ĐI…ANH VẪN CÒN NHỚ EM…NHÌN CĂN NHÀ…CHỒNG VỢ TẠO DỰNG…NHÌN QUANH QUẨN TRONG NHÀ BAO NHIÊU DI VẬT CÒN NGUYÊN…TỪNG NGĂN TREO TỦ ÁO…TỪNG ĐÔI ĐỦA. CHÉN BÁT. NỒI SOANG…CẢ ĐẾN NHỮNG HỦ TIÊU ỚT, NƯỚC MẮN NƯỚC, TƯƠNG EM MUA SẮM…VẪN CÒN CHƯA HẾT…MÀ EM THÌ BIỀN BIỀT..THÂN XÁC ĐÃ THÀNH TRO…ANH MUỐN GỞI BÀI HÁT DO ANH TÂN PHỔ NHẠC TỪ BÀI THƠ  ANH LÀM LÚC NHỚ EM…XIN GỬI ĐẾN HƯƠNG LINH EM…Ở MỘT CÕI NÀO ĐÓ CHỐN HƯ VÔ…

 

LÝ CHIM CHIỀU

 

“Chiều chiều chim vịt kêu chiều

Băng khuâng nhớ bậu chín chiều ruột đau”

 

Chiều chiều ra đứng vườn sau

Vườn xưa vắng vẻ …bậu đâu mất rồi

Nhớ xưa hai đứa cùng ngồi
Chia nhau trái ngọt …sánh đôi …bậu mình

Chiều nay. ..tôi đứng lặng thinh

Thấy con chim lẻ trên cành ngẩn ngơ

Xa bầy…chim ngóng, chim chờ

Xa bậu tôi đứng chơ vơ …vọng… buồn!

Ai gieo chi cảnh âm dương

Bao giờ thấy lại người thương ấm nồng

Bốn mươi năm nghĩa vợ chồng….

Bậu ơi! bậu hởi! bậu dong mất rồi

Để nay tôi đứng, tôi ngồi

Tôi kêu tên bậu để rồi khóc ngay…!

Biết giờ bậu ở tuyền đài

Sao tôi cứ nhớ bậu hoài bậu ơi…

Chừng nào thôi nhớ …nhớ thôi!

Ai ca điệu lý bồi hồi…dạ đau



HỐI LỜI..

 

Vợ…. như hình bóng mẹ hiền

Rải thương con cháu, rải niềm tào khang

Từ em lìa bỏ trần gian

Anh như trẻ lạc thở than phận đời

Không ai tươm tất dặn lời

Không ai chia nổi, ngọt bùi, cơm rau

Tiếc xưa không nói ngọt ngào

Những khi hờn giận cào nhầu cải nhau

Bây giờ chỉ gặp chiêm bao

Hối lòng …đã muộn những câu phật lòng

THỨC GIẤC GIỮA ĐÊM

 

THỨC GIẤC GIỮA ĐÊM

 

 

Giáp đời đâu dể trăm năm

Bên ta một khối sầu thâm cố rồi

Ngồi buồn cứ gở ra coi

Đêm đêm buông tiếng thở rơi gối nằm

Giật mình…. Hơn 70 năm

Bây giờ tóc bạc, da nhăn dấu đời

Miệng còn ngọt miếng cơm nhơi

Chóng tay đôi đủa nhớ hồi mẹ xưa

Nhớ cha dãi nắng dầm mưa

Nhớ ai …ánh mắt mới vừa biết yêu…

Nhớ môi hôn vụn miếng liều

Tim rung nghe vọng cánh diều du dương

Nhớ hồi mưa gió đoạn trường

Mấy năm “cải tạo” cuối đường chiến binh

Giật mình ngồi vuốt tóc mình

Thấy ta đời lạc dậm đường lưu vong

Lượm từng đoạn nhớ trong lòng

Nữa đêm ngồi dậy dổ mình, mình thôi…!

Tự dưng giọt lệ tuôn rơi

Mấy năm năm nữa còn đời náo nương

 

 

 

MỘT MÌNH

 

MỘT MÌNH

 

 

Đêm nằm chập nhớ mình ơi!

Nệm chăn còn đọng dấu hơi mình nằm

Xa nhau còn thoảng hương thầm

Giật mình quơ chạm bên mình trống trơn


Cũng đành

Cũng đành…em bỏ thiệt rồi
Ngó chi….. em cũng xa xôi mất rồi
Vói theo những giọt mưa rơi
Làm sao níu được khi người phủi tay




 

CÁM ƠN BUỔI SÁNG

 

Cám ơn những bước chân đi

Cho mồ hôi đổ mỗi khi bước dài

Cám ơn nắng đổ sáng nay

Cám ơn cơn gió thổi bay mây buồn

Nụ hoa dại nở bên đường

Có con bướm trắng cũng dường bấu hoa

Cây xanh lá ngoắt chim xà

Hát mừng tụ nhánh ngợi ca xuân về

 

 

MỘT MÌNH

 

Không mình nhà vắng mình ơi!

Để tôi buồn đứng, buồn ngồi ngẩn ngơ

Buổi cơm qua bửa đơn sơ

Lùa trơn canh nước vẩn vơ nhai sầu

Đêm nằm nhớ chuyện đâu đâu

Lăn qua, trở lại bấu nhầu gối ôm

Thương mình cái nghĩa sắt son

Mình là sợi chỉ khâu tròn đời tôi

Nhắc khi Đông lạnh trở trời

Đấp chăn, kéo áo ấm hơi …gió lùa

Sống đời đạm bạc quê mùa

Để tôi dệt mộng vui đùa gió trăng

Câu thơ gom dưới gối nằm

Đem ra kết lại để hâm nỗi đời

Xa mình…nhà vắng …buồn ơi!

Chổ nào cũng thấy dấu, hơi của mình

 

 

 

TUỔI XƯA

 

TUỔI XƯA

 

Bướm trắng đậu nhánh cải vàng

Nhớ xưa rẩy ngoại so hàng liếp rau

Gánh đôi thùng nước tưới gàu

Mồ hôi ướt áo ...môi trầu vẫn tươi

Tuổi thơ bên ngoại đùa vui

Đuổi con bướm nhỏ ngoại cười nắng mai

Nhánh sầu đâu mát gió lay

Ve kêu mùa hạ, nắng ngày chang chang

Gió bay giồng cát nóng rang

Vườn rau quéo lá, mướp dàn co râu

Ngoại ngồi nhã miếng bã trầu

Quẹt môi đỏ thắm nhuộm mầu nắng gay

Chai sần đen nhánh ngón tay 

Sống đời đạm bạc chan đầy cháu con

Đôi vai sang đổi chai mòn

Một đời ngoại gánh vuông tròn chẳng thay

Giờ nhìn bông cải lắc lay

Nhớ màu tóc bạc ngoại phơi tháng ngày

Con qua một cuộc trần ai

Ngoại ơi! năm tháng …trắng đầy tóc con

Mà hồn năm cũ vẫn còn

Như con bướm nhắc… lượn vờn tuổi xưa

 



 

CUỘC ĐỜI

 

CUỘC ĐỜI

 

 

 

Cuộc đời di mộng đổi thay

Bao nhiêu sắc tướng…hình hài một thôi

Thế gian nhiều cuộc đổi dời

Nghiêng vai gánh nặng vui cười, sầu lo

Thân ta bụi cát con đò

Trôi theo dòng nước …nào dò nông sâu

Công danh, sự nghiệp bấy lâu

Rả tan,  thuyền nát …còn đâu hình hài…!

 

 

Sợi tóc

 

Bao lần tóc ngã vai anh

Mùi hương dìu giấc ngủ quên chập chờn

Mồ hôi ướt sợi tóc thơm

Ngang môi dính những vết son tình nồng

Tựa kề đôi ngực phập phồng

Hình như từng giọt máu hồng qua tim

Có trăm sợi tóc cột riềng

Nhớ nhau đầy kiếp buồn phiền trôi qua


Phân thân

 

Qua đêm tóc rối tân hôn

Soi gương môi nhạt vết son áo nhầu

Hình như sợi tóc đêm thâu

Gảy đôi một nửa… lao đao nhớ người

Cuồng mê trong giọt chơi vơi

Vỗ lênh đênh nhớ mưa rơi đầu đời

Theo tay lược chảy tóc rơi

Sợi nào tình cũ còn hơi môi người?


THÁNG CẠN

Tôi gùi gánh nặng tháng tư
Bước đi trong cõi sa mù trần ai
Vết thương bắt rể lâu ngày
Thâm xương, muối thịt, kéo mây mắt buồn

Tôi gùi gánh nặng tang thương
Bước đi trơn trợt cũng dường nặng thêm
Mặt mày dính bụi lọ lem
Gượng cười mếu máo nỗi niềm ước mong

Tôi ngồi nhổ rể sắt son
Mềm lòng vì nỗi héo hon chạnh lòng
Tôi ngồi nuốt tuổi chênh chông
Ngắn thêm ngày tháng non sông tự tình

 


CÕI ĐỜI

Đã sinh ra kiếp con người

Thoát từ lòng mẹ…khóc đời…TU OA

Trong vòng tổ ấm mẹ cha

Lớn lên đèn sách….bước ra trường đời

Bao năm lặn lội …đầy…vơi

Bao nhiêu cay đắng, ngọt bùi thế gian

Công danh sự nghiệp…gian nan

Mồ hôi,nước mắt, lo toan vun bồi

Con đường trước mặt…xa xôi

Chông gai….sức trẻ bước đời…ngại chi

Bây giờ sức mõi chân đi

Tuổi già còm cõi xuân thì qua đi

Ngồi nghe tiếng vọng Từ bi

Câu kinh mở cửa Tâm si ….giật mình

Chuông ngân…hồn thức…. TỰ TÌN 

Thấy đời cõi tạm ……tử sinh vô thường 

  

 

Lục bát trần tình

Tặng VTT nhân chuyến đi Quận Cam 4/03/2011

Giọt nhớ

Cà phê nhỏ giọt cầm chừng
Đưa môi uống đắng mà lòng mê ngây
Nhớ em mật ướt bờ môi…?
Một lần anh hớp cả đời không quên!

 

Một chút hương

 
Vô tình hai nửa vầng trăng
Nép sau n
ếp áo phập phồng nhịp run
Hương hoa sau vườn nhà em
Hình như gió nhẹ đi len vào phòng
Hương nào tóc quy
ện tay vòng

Làm anh nín th...hương tình anh say
                                 
Nghiêng v
ề…


Khẻ đưa cái nhẹ nắm tay
Dìu anh qua nhánh bưởi khai mùa về
Trái say nghiêng nhánh đê mê
Nhánh nào em khẻ nghiêng về bên anh?