THỨC GIẤC GIỮA ĐÊM
Giáp đời đâu dể trăm năm
Bên ta một khối sầu thâm cố rồi
Ngồi buồn cứ gở ra coi
Đêm đêm buông tiếng thở rơi gối nằm
Giật mình…. Hơn 70 năm
Bây giờ tóc bạc, da nhăn dấu đời
Miệng còn ngọt miếng cơm nhơi
Chóng tay đôi đủa nhớ hồi mẹ xưa
Nhớ cha dãi nắng dầm mưa
Nhớ ai …ánh mắt mới vừa biết yêu…
Nhớ môi hôn vụn miếng liều
Tim rung nghe vọng cánh diều du dương
Nhớ hồi mưa gió đoạn trường
Mấy năm “cải tạo” cuối đường chiến
binh
Giật mình ngồi vuốt tóc mình
Thấy ta đời lạc dậm đường lưu vong
Lượm từng đoạn nhớ trong lòng
Nữa đêm ngồi dậy dổ mình, mình thôi…!
Tự dưng giọt lệ tuôn rơi
Mấy năm năm nữa còn đời náo nương
No comments:
Post a Comment