MỘT
MÌNH
Đêm
nằm chập nhớ mình ơi!
Nệm
chăn còn đọng dấu hơi mình nằm
Xa
nhau còn thoảng hương thầm
Giật
mình quơ chạm bên mình trống trơn
Cũng
đành
Cũng đành…em bỏ thiệt rồi
Ngó chi….. em cũng xa xôi mất rồi
Vói theo những giọt mưa rơi
Làm sao níu được khi người phủi tay
CÁM ƠN BUỔI SÁNG
Cám ơn những bước chân đi
Cho mồ hôi đổ mỗi khi bước dài
Cám ơn nắng đổ sáng nay
Cám ơn cơn gió thổi bay mây buồn
Nụ hoa dại nở bên đường
Có con bướm trắng cũng dường bấu hoa
Cây xanh lá ngoắt chim xà
Hát mừng tụ nhánh ngợi ca xuân về
MỘT
MÌNH
Không
mình nhà vắng mình ơi!
Để
tôi buồn đứng, buồn ngồi ngẩn ngơ
Buổi
cơm qua bửa đơn sơ
Lùa
trơn canh nước vẩn vơ nhai sầu
Đêm
nằm nhớ chuyện đâu đâu
Lăn
qua, trở lại bấu nhầu gối ôm
Thương
mình cái nghĩa sắt son
Mình
là sợi chỉ khâu tròn đời tôi
Nhắc
khi Đông lạnh trở trời
Đấp
chăn, kéo áo ấm hơi …gió lùa
Sống
đời đạm bạc quê mùa
Để
tôi dệt mộng vui đùa gió trăng
Câu
thơ gom dưới gối nằm
Đem
ra kết lại để hâm nỗi đời
Xa
mình…nhà vắng …buồn ơi!
Chổ
nào cũng thấy dấu, hơi của mình
No comments:
Post a Comment