Wednesday, December 28, 2016

DÒNG LỤC BÁT




 
Tương tư

Đàn ơi! gieo tiếng ưu sầu
Lá rung theo gió đêm thâu sương mờ
Khơi chi khúc hát ngậm ngùi?
Trăng đêm nghiêng bóng...đàn ơi! rưng buồn
Theo trong tiếng nhạc tơ vương
Tương tư ai..? Nhớ...trăm đường sầu rơi!


Mộng ước

Cái mộng nó ở trong hồn
Bao nhiêu cũng chở theo vầng trăng trôi
Thực tế chết đứng chết ngồi
Cho nên nhìn lại cái tôi dè chừng
Tuổi chiều xế bóng mõi lưng
Cỗng bao nhiêu nửa thêm tình dở dang!!!
Thôi đành ngó xéo, ngó ngang
Đ
con nhạn trắng bay ngang về trời


Hoang sơ


Em nằm bờ đá ngắm trăng
Nguyệt mờ hư ảo bên hàng cây nghiêng
Em mơ sóng vỗ bờ thiền
Lênh đênh giác ngộ về miền hoang sơ
Phơi trong ánh nguyệt huyền mơ

Hoàng ngân phả nhẹ nhiểu tơ dáng người
Xiêm y vướng lệch vun đầy
Cõi che khuất gắp, cõi ngoài mượt sương
Phẵng trơn bờ đá cũng dường
Thấm hơi lưng ấm chẻ đường tương tư


Sinh Nhật Của Bé

Bé ơi thổi nến bao lần?
Mà trông mắt biếc như tình... ngó ai
Bé nhìn con mắt kéo dài
Tay xoa má ửng tóc cày ngón đan
Môi son như mở nụ hôn
Bé ơi! Bé có ngại ngần vòng tay
Hồn tân theo mộng về ai?
Có hay dối mẹ những giây phút buồn
Tuổi xuân con gái rộn ràng
Dấu quanh dấu quất trong hồn mộng mơ
Trái tim vỗ ngực vu vơ
Mùa yêu thương chắc còn chờ tình nhân?


Lục bát trần tình
Tặng VTT 
Nhân chuyến đi Quận Cam 4/03/2011

Giọt nhớ
Cà phê nhỏ giọt cầm chừng
Đưa môi uống đắng mà lòng mê ngây
Nhớ em mật ướt bờ môi…?
Một lần anh hớp cả đời không quên!

Một chút hương

Vô tình hai nửa vầng trăng
Nép sau n
ếp áo phập phồng nhịp run
Hương hoa sau vườn nhà em
Hình như gió nhẹ đi len vào phòng
Hương nào tóc quy
ện tay vòng
Làm anh nín th...hương tình anh say
     
                           
Nghiêng về…

Khẻ đưa cái nhẹ nắm tay
Dìu anh qua nhánh bưởi khai mùa về
Trái say nghiêng nhánh đê mê
Nhánh nào em khẻ nghiêng về bên anh?



Ngại ngùng



Muốn theo em...cái ngoắt tay...

Cỡi lưng hạc trắng tình bay mây ngàn

Cõi dung tục cõi thế gian

Trái tim bật dậy rộn ràng lòng say

Mùa xuân đồng cỏ xanh tươi

Em con ngựa cái quảy đuôi dựng bườm

Anh tên nài dại lừng khừng

Lơ ngơ chưa dám đến gần giật cương

 
Mưa Tình Dỡ Dang

Mưa tình ướt đẫm môi em
Giọt yêu ngọt xớt vào thân lửa hồng
Vòng tay anh chẵng ngại ngần
Trút cơn mưa xuống trên làn da em
Giọt nào buông hết qua thân
Giọt oan nghiệt đã nối hòn máu anh
Cơn mưa tình ái dở dang
Trăm năm em gánh lỡ làng phận em


Uống ly rượu bọt tình nhân
                      
 
Cõi trần nhiều lắm gian truân
Gặp em trong buổi anh gần ngất ngư
Em mời chẵng lẻ chối từ
Mím môi nóc cạn ly đầy vô minh
Rót thêm ly bọt tình nhân
Tróng trơn…anh hớp hư không lạnh hồn!



Đời lá mùa thu

Sao cứ mùa thu lá lại vàng?
Phải chăng đời lá cũng sang tuổi đời
Trở màu từng cánh lá rơi
Trong ta có lẻ cũng vơi cuộc đời
Bao nhiêu lá đổ hồn tơi
Ta trong tỉnh lặng…ngồi khơi đợi ngày
Kiếp về như lá thu phai
Vào nơi mù dấu hình hài thế gian


Cái bóng và ta

Cái bóng ngã trước ngã sau
Bóng nghiêng, bóng đứng, bóng chao đảo vờn
Bóng ngày trên dốc đường trơn
Bóng đêm quạnh vắng trên tường hắt hiu
Bóng lặng lẽ...ta đâm chiêu
Nhiều cơn u ẩn và nhiều sầu thương
Ta đi gần suốt đường trần
Bóng ảo vọng, bóng phù trầm quanh ta
Cõi nhân sinh bóng nhạt nhòa
Bóng tình nhiểu loạn thướt tha trong hồn
Bóng luôn trong nỗi chập chờn
Ta ngồi tư lự... bóng thời gian qua
Cái bóng tịnh...cái bóng ta
Đêm nay thức trắng... mình ta ngồi nhìn




Lá chết qua mùa
                 Tặng Tịnh Vân

Nhú mầm đọt lá mùa Xuân
Mượt xanh tóc xỏa trên cành nắng reo
Hương hoa ép cánh nhẹ theo
Chập chờn cánh bướm ...tình gieo đầu mùa
Qua cơn nắng rực mây mưa
Ướp sương đêm chạm... tình vừa men say
Chợt buồn...Thu tạnh! Mưa phai
Hoa tàn, lá úa, vàng vơi nhánh sầu
Lá buông theo giọt mưa ngâu
Quạnh hiu đời lá nhạt màu thiên thu
Anh, Em lá chết sương mù
Chẵng mong níu lại mùa thu t
ự tình
......................................
Buông đời qua nẻo thực, hư
Có khi gi
a mộng...khư khư ôm tình
Bừng con mắt ngó quanh mình
Ta trơ trọi...! Như lá bầm thịt da
Chờ em hóa kiếp...chờ ta...?
Mà cơn hạnh ngộ chỉ là phù vân.






Lọc Lừa

Cho dù say với mê cung
Hoang đàng mây khói cũng đùn cơn mưa
Uớt em sợi tóc gió lùa
Cắn môi em chịu, em lừa đục, trong...!
Lỡ đeo sợi chỉ tơ hồng
Trăm năm em tựa vai chồng thủy chung


Bổng Dưng


Bỗng dưng hồn thấy chơi vơi
Nửa trôi ra biển, nửa trôi lên trời
Biển rong rêu dạt hồn tơi
Trời lan mây khói rối bời phù vân

Bỗng dưng ngồi nhớ buâng khuâng
Tình ta bạt mạng bao lần rong chơi
Lang thang ngày tháng qua đời
Chợt buồn...! Quên mất một lời thủy chung!

Bỗng dưng ngồi khóc ăn năn
Nhặt từng mảnh vụn những năm tháng rời
Cuộc tình như chiếc lá rơi
Ta còn trơ trọi nhánh đời buồn hiu

Bỗng dưng vuốt tóc bạc rơi
Ngùi nhìn mây khói...hết đời...mộng vơi!
Thì thôi...cũng mạng số trời
Bỗng dưng ta khóc...sụt sùi mình ta.





Mưa ướt đêm dài

Mưa rơi mù mịt bầu trời
Cho đêm buồn bã rối bời cõi mơ
Môi khô lạnh tím đợi chờ
Nụ hôn....vương vấn mịt mờ bóng tăm
Chiếu chăn xô lệch gốc nằm
Tro trơ một bóng người đầm lệ rơi
Đua tay rờ khắp thân người
Chổ nào mang dấu ...rụng rời đêm nao
Tim còn rộn dấu nghẹn ngào
Nhịp ru ân ái ...rót vào thân say


Chơ vơ một bóng...bóng ai xa rồi!!!!!



Duyên nợ nhà quê


Anh zdìa...em hỏng cho zdìa
Bắt anh ở lại tát đìa mò tôm
Mò tôm con được con không
Càng tôm quập dính bên trong đáy quần
Bò lên hổng dám lợi gần
Lén núp bờ ruộng kéo quần rứt tôm
Em ngồi bên cạnh gốc rôm
Đỏ gay cái mặt quay dòm bờ mương
Lò mò anh lợi gần em
Làm bộ làm tịch như hong có gì ...
Ủa! anh bắt được cái gì
Cầm con tôm bự ...mặt thì hơi nhăn..
Ừa! bự chảng thấy hong?
Đem về nướng lụi chắc thơm hết hồn
Ờ hen!...em dòm đáy quần..
Biết không dấu được ...đỏ rần mặt mo
Em cười chúm chím ngó lơ
Bửa nay coi bộ hết mờ mắt ai
Thương anh em cắn móng tay
Cũng từ bửa đó... thành đôi vợ chồng
Mấy chục năm chẳng ở gần
Đẻ con mấy lửa cho chàng mò tôm



Về lại phố xưa

Phố ơi! Ai dựng nên thành
Ngổn ngang tà dốc nhìn quanh bộn bề
Ta về phố cũ …buồn ghê!
Loi ngoi dưới nắng chiều về ngã nghiêng
Cố nheo con mắt nhìn quanh
Lạ ơi! Chẳng thấy …chút quen bờ tường
Thử nhìn quanh khắp ngã đường
Xe ngang xe dọc phun luồng…khói cay
Ta như cột đá ban ngày
Đứng trơ dưới nắng …xuôi tay bên đường…
Qua đường

Nhìn em dáng ngọc phơi bày
Vai nghiêng tóc lệch mắt nai cầu vòng
Anh như cánh hạc mênh mông
Khoả đôi cánh lượn rối dòng tóc mây

Nhìn em khoảng đục khói bay
Tinh khôi bờ má còn đầy thơ ngây
Chồi non búp mộng trang đài
Anh trôi sóng lượn hồn say ngút ngàn

Ơi em! Qua giọt mây tan
Rủa thầm… ta đã gieo thêm nhục hình
Nhìn em mi khép mong manh
Chợt ta cũng khép chút tình xót thương

Cõi người tục lụy vô minh
Cõi ta nhục thể vói tầm tay quơ
Qua đường một chén rượu hờ
Hỏi em biển sóng đục, khua váng thuyền?
Mai kia bến dạt vô miên
Về đâu em hởi truân chuyên phận mình?



Mượn em





Mượn em vỗ mộng tôi bay

Cho tà dương khép đêm dài mê si

Mượn em chéo áo xuân thì

Đấp tôi đôi mắt kéo mi mơ màng
Mượn em da thịt hồng quang
Làm môi tôi ướt...bàng hoàng trái tim
Tôi quên ba nỗi, bảy chìm
Nhân gian một cõi phù trầm rong rêu



CÁM ƠN

Cán ơn trời đất mênh mông
Cám ơn mây trãi những vòng biệt tâm
Cám ơn trôi nỗi rêu rong
Cám ơn sóng vỗ bềnh bồng nước mây
Cám ơn hạt cát ngoi ngoai
Bờ loang bồi lỡ suốt đời long đong
Cám ơn lạnh giá ngày đông
Cám ơn chồi nở những bông hoa vàng
Cám ơn mùa hạ nắng loang
Cám ơn chiếc lá rơi vàng mùa thu
Cám ơn sợi nhỏ mưa ngâu
Cám ơn hồn cứ lắng sâu theo đời
Cám ơn những phút tuyệt vời
Lơ đơ lãng đãng mộng say theo người
Cám ơn mái tóc buông lơi
Nửa bên vai phủ, nửa phơi da trần
Cám ơn hồn rất nhẹ tênh
Dể yêu…nên biết bao lần xót xa
Cám ơn những phút mù lòa
Cõi nhân sinh với giao thoa đất trời



HUN NẰM

Quen hơi mấy buổi hun ngồi
Bửa nay quấn quít nằm đôi trên giường
Hun nằm nuốt mãi giọt thương
Lửa đâu ran nóng ...da dường chảy bong
Chuyến đò ... chẵng lướt qua sông
Mà sao thân lượn theo vòng sóng yêu...
Một lần thương quá em liều...
Nên khiêng hủ mắm ...người trêu... má buồn
Má dằn má nói...dại..khôn
Thiệt ra trong cuộc...biết tuôn đường nào
Cắn răng em chịu xấu vào
Mai mà anh nghĩ...trầu cau vợ chồng
Bây giờ già chát già ngồng
Hết còn cái thuở HUN NẰM ...buồn ghê!!!


HUN GIẢ BỘ

Hồi xưa tuổi nhỏ chơi chung
Nhảy dây, đánh bún, bắn thun nhảy cò...
Có hôm mình lại giả đò
Cô dâu chú rể so đo tựa kề
Đứng bên con nhỏ thật thà
Cái má phún phính núng na đồng tiền
Con mắt thì lại láo liên
Cái môi vênh vểnh nó hiền như tiên
Quay sang hôn lén em liền
Nó dong một mạch ...tròm trèm chạy theo
Nó nói sao mầy hun tao
Ừ! hun giả bộ vì tao chồng mầy...
Lớn lên thôi bỏ cuộc chơi
Em làm dâu thật bên tôi mĩm cười
Chụm môi HUN THIỆT... ngọt ơi!
Kéo theo HUN RIẾT ra đời 5 con
Bây giờ già chát già còm
Chiếc HUN bỏ trống môi buồn thâm đen



MÙA XUÂN MUỘN

Xuân đời nghiêng bóng về chiều
Gom theo tuổi hạc bao điều nhân gian
Trắng đen mái tóc-trán nhăn
Trồng trành bao chuyện đục trong qua đời
Xuân về! Xuân trở lại thôi!
Còn ta đi mãi quay hồi được đâu?
Chén trà nâng mãi ngụm sầu
Ta ngồi đợi mãi ...ai đâu nghe mình?
Tri âm vọng ảo mù tâm
Thì ta độc ẫm mấy tuần trà dư
Đem chi một giãi sương mù
Tái tê bóng nguyệt... mờ lu bóng mình
Ta gom đây đó vô minh
Chất vào Xuân muộn dổ dành cõi ta..


CHẦU XUÂN

Rướn cổ cộ lúa.Trâu ơi!
Bờ đê đầy lộc nắng phơi lưng vòng
Móng in dấu đất cỏ non
Mười hai gió chướng bén dòn ngọn tre
Chầu sân hạt tẻ ủ mê
Hơi sương động rớt…rượu ve chai đầy
Cuối chạp.Xuân khởi hồn say…!


Vô Minh

Lấn cấn đời ta trôi sủi bọt
Vén cỏ cây tìm dấu tích ven bờ
Trong quá khứ vướng bao nhiêu...vấn nạn!
Bạn bè ta nhiều đứa chết giật dờ

Trong lưu lạc…giao thân cho phận số
Còn sống nhăn …nhiều lúc cũng giật mình
Trang lứa cũ giờ đâu còn mấy đứa
Thiệt! Rủi-May…đời bạt gió vô minh



Gở gạt


Ta ngồi đếm ngược đời ta
Bao nhiêu hệ lụy vây qua tới giờ?
Để lo xoay trở chửa lời
Vài câu gở gạt…phủi đời vá khâu.


Anh còn nợ …

Nợ em một gánh giang sơn
Anh chưa trả được? nợ em xóm làng
Cây xanh em bón gốc vườn
Anh chưa tưới hết mấy dòng khoai môn
Nợ em cây khế đơm bông
Anh chưa hái trái cành không gió lùa
Nợ em liếp cãi sau hè
Bón phân chưa tới vàng hoe héo tàn
Nợ em mâm quả trầu sang
Nợ chưa hỏi cưới, nợ em… mông chờ!
Bỏ quê, bỏ xứ…Bơ vơ
Xứ người cơm áo -cầu cưa- mộng tàn
Theo bao nhiêu nỗi gian nan
Anh còn nợ …lời thề nguyền nước non!

 

MÀI

Tôi ngồi mài chiếc gươm cùn
Đã lâu…. sắt thép thêm mòn cọ thân
Tôi ngồi mài nỗi sắt son
Cõi sương khói đã nhạt trơn dốc đời
Tôi ngồi buồn hắt- buồn hơi
Mài thân cọ nỗi sầu nơi xứ người
Tuổi đời mài xác đuối hơi
Mài cơn thịnh nộ …đến hồi xuôi tay…


Đổi Đời

1-Tôi ngồi giủ áo phong sương
Rách bươm lưng vãi…sức mòn nút khuy
Tôi ngồi nhớ chuyện thịnh suy
Hát nghêu ngao… Vở mộng …Xiêu dốc đời

2-Tôi về giòng cũ sông trôi
Lấy thơ đấp vá chổ vơi ngọt bùi
Khuấy dầm nước xoấy vịnh voi
Nhớ người châu thổ một thời đầu vun
Bây giờ nhiều khúc cạn cùn
Lơ ngơ cứ tưởng đi lầm nước non



CÁM ƠN

Cám ơn đất nước tạm dung
Mở lòng nhân ái đón dòng người tuôn..
Cõi người vượt sóng…lênh đênh
Cõi người địa ngục…xa tầm xiềng gông
Cám ơn…! Ta sống một lần
Qua cơn Hồng thủy biết nhân cách người


NHỚ NGHÈO


Nhánh củi đưa ngọn lửa nung
Cái ơ nồi đất thơm lừng cá kho
Chiếc đủa xoây trở trong ơ
Mùi thơm hành tỏi trộn vừa mùi quê
Có hương tóc mẹ gội tro
Sau lưng áo ướt …tuổi thơ quấn hồn
Cái thời mùi mẩn nghèo trơn
Chan canh một…lùa miếng cơm mặn mòi
Bên nây ngồi nhớ một thời
Buồn so đôi đủa…buồn ơi! Nhớ nghèo…!



HOA MUỐNG BIỂN


Bên triền bờ cát nắng mưa
Bao năm gió đẩy gió đưa cát chày
Phận em bò bãi cát dài
Bám truông đất lỡ, đất bồi mong manh
đơn hoa nở bờ hoang
Muốn(g) đem tâm sự …nhả hương phơi lòng
Nắng lên tim tím bên đường
Có ai vọng động…? Người dường vô tâm!
Ngoài kia sóng biển thì thầm
Muống ơi! phận bạc bò quanh bờ chiều…!
Dã tràng ngó động cát xiêu
Thương hoa rủ nắng tàn theo đêm dài…



Quê hương còn nhớ mãi
  

Quê hương như sợi tơ tằm
Quấn quanh thân nhớ cuốn trăm lá tròn
Quê hương sợi nắng tươi non
Vướng con mắt ngó nắng vòm bên nây
Quê hương lá biếc bóng cây
Cam,chanh,bưởi,mướp che dầy liếp rau
Quê hương và miếng cơm nhai
Húp canh chua cá thơm mùi ngò om
Quê hương bầu luột, mắm nêm
Quê hương muối quẹt, nước cơm nóng vừa
Ngồi nhơi nhớ chuyện đời xưa
Quê hương một thuở tóc cua miểng dừa
Quê hương lội ruộng bắt cua
Quê hương chèo dọc con đò lưới thưa
Quê hương một thuở quê mùa
Nhớ Ba, nhớ Má -Gió lùa ca dao
Võng đưa cỗng nhớ dạt dào?
Mưa Ca-Li -Giọt đổ mau ngoài trời
Quê hương nhớ quá-Buồn ơi!
Hát câu vọng cỗ chơi vơi điệu sầu…!


THUYỀN SAY

Nhìn em mắt biêc môi son
Ta già khú đế…gọi anh rất dòn
Mởn hồng da dẻ cọ thơm
Ma vương-quỷ ám dọc cơn xuân tình
Ta còn tục lụy vô minh
Cuốn theo thác đổ xuống ghềnh thuyền say


Chiêm bao

Cũng là chiếu, giạc ngã lưng
Động cơn gió nhẹ nửa chừng chiêm bao
Giật mình nuối mộng vừa vào
Hình như có ngọn tóc nào bay bay
Phải chăng em mới bước dài
Khỏi ra giấc mộng hình hài liêu trai
Tiếc ơi! Một dáng trang đài
Gieo thơ mấy đoạn phóng bay theo người


Ghẹo em

Rằng thưa già mặt già mày
Nhưng tình còn đậm còn dầy đó ơi!
Để bụng thì ứ đầy hơi
Ca dao mấy đoạn nhả lời ghẹo chơi!
Ghẹo em chỉ mấy câu thôi
Coi như gió thoảng chạm nơi môi hồng…

Mùa Nhớ Mẹ


Mỗi mùa Thu động vòm trời
Mây veo xanh ngọn gió… hơi lạnh vừa
Động lòng nhớ Mẹ thuở xưa
Một đời Mẹ khổ nắng mưa Mẹ dầm
Mẹ sờn vai áo rách lưng
No đầy vải lụa, gót son con đàn
Nhánh riêng mỗi đứa rời hàng
Cõi già mẹ nhúm nỗi trông, nỗi chờ
Cõi về nguồn cội ban sơ
Cõi thiên thu Mẹ…cõi mờ ngả vong
Mỗi mùa nhớ Mẹ…. Vu Lan
Cày hoa màu trắng…hai hàng lệ rơi…!


VỖ CÁNH HƯ VÔ

Vỗ buồn cánh hạc đêm sương
Vỗ cơn sóng động mây tuôn nguyệt mờ
Vỗ ngàn giọt nước sông mơ
Vỗ hồn xao xác bên bờ tử sinh
Vỗ đời qua cõi phù trầm
Một mai nằm xuống …vỗ cành hư vô

Tinh đầu

Ta gom một vóc tuổi chiều
Khoả cơn sóng vỗ khoang đời đục trong
Vớt hình bóng cũ tình nhân
Lật qua, lật lại…ngó…! Quên tên người…
Ta gom một vóc tuổi đời
Đổ vào ly rượu…nóc vơi nửa chừng…!
Nhớ ra trong mớ bồng bông
Tên em cái thuở …mới lần đầu yêu…!


Mặt giữa ngàn hoa



Mặt hoa nở giửa ngàn hoa
Vòng môi son đỏ…hoa thua kém hồng
Tóc ôm trọn nét mặt vòng
Mắt ngời sáng nắng…kiến trong khoé cười
Ơi người! Một nụ hoa khôi
Gợi trăm ắnh mắt…hỏi người ở đâu?



THÂN GIÀ

Thân già như cọng bún khô
Ướt nhem bún rả như bèo tan mây
Ngó về nẻo cũ lắc lay
Nhìn về phía trước rụng  bay nào ngờ!?
Dây dưa con cháu từng ngày
Nhắn khi lở vuột ngón tay lạnh rời!
Cứ như giấc ngủ qua đời
Thân già héo nhặt từng lời thối thân!
 


MỘT THỜI

Một thời xe đạp phố phường
Một thời áo trắng sân trường Gia Long
Một thời hoa mộng Trưng Vương
Một thời Trường Toản, Bá Tòng, Văn Khuê*
Một thời Petrus (Ký) đã qua
Một thời yêu dấu Văn Khoa mượt mà
Một thời thứ Bảy Bonard
Một thời bò bía là cà Viển Đông(Nước míaViễn Đông)
Một thời áo khoát mưa thơm
Dìu nhau bước nhẹ… ấm đường tình yêu
Một thời xưa đó…qua mau
40 mươi năm đã qua cầu… lưu vong!
Ngồi buồn oặn thắc chạnh lòng
Điêu linh chưa hết… dặm đường về quê!


TÌNH ẢO TRÊN NET

Từ độ tao đàn trên NET xưa
Thơ em trãi rộng một dựng mùa
Một mùa khải mộng mây huyền ảo
Anh rất hòa tâm góp ý thơ

Từ độ biết em trong vườn mơ
Mênh mông… em thoáng ánh nguyệt mờ
Anh vói tay theo cơn khát vọng
Ngất ngư hồn vía...bổng ngu ngơ!



Một chút tình ảo

Thật lòng tôi rất cám ơn
Những Tình Yêu đến từ em…mặc dù
Lao chao một chút cảm du
Từ trên Net với câu thơ dẩn tình
Phút giây rất thật …ru hồn
Có khi đờ đẩn mơ màng mấy hôm…?


MỖI NGÀY LƯỚT QUA

Lướt qua facebook như ghiền
Nhìn trong ảnh ảo…một miền thực hư
Thế giới thu hút điện nhu
Gom vào khung máy văn từ-hình nhân…
Ở trong tin gởi-chuyển văn
Bạn xa bổng lại đến gần phút giây
Thế giới gom lại đủ dầy
Văn- thơ- nhạc điệu… dáng ai yêu kiều
Có như…bất chợt …hồn say
Ru ta một chuổi tháng ngày viển phương…


GẢ CON

Gả con gả hết tấm lòng
Của ba hình dóc...và má… dòng sữa thơm
Gả lằn roi nhẹ bên mông
Gả thơm mái tóc mẹ lồng cánh hoa
Gả lo con gái đi xa
Gả lời mẹ dặn …về nhà người ta
Gả con …ba má gả cho
Người dưng khác họ…ráng dò lối đi…!



Buổi trưa hong nắng

Trưa ngồi chạm nhẹ nắng hanh
Mấy ngày mưa gió…thấy xanh da trời
Xoay mình chiếc lá chao rơi
Tháng mười…nghĩ bụng …mưa ơi! quê nhà

Buổi chiều ngó mây

Nhìn mây nỗi nhớ duổi xa
Dấu chim bay hướng quê nhà nhớ thương
Tôi ngồi vo những đoạn trường
Gát lên chiếc lá thu sương chớm vàng


Buổi tối đọc Mail

Màn hình xanh nhẹ màu mây
Đọc Mail bậu bạn …chợt vui…chợt buồn…!
Đôi khi văn vẻ khơi nguồn
Gieo thơ mấy đoạn…thả hồn lêu bêu…


Gi

Giả vua ngồi giữa ngai vàng
Một bên hoàng hậu…cung son huy hoàng
Giả làm tướng cướp hung hăng
Giả làm người ngợm cà tàng thế gian
Thế gian giả tướng, giả hình
Mai về cát bụi lại hoàn hư không…

Xuân chiều

Xuân chiều ngả ngọn tóc sương
Mắt buồn mây nhạt cuối đường trần ai
Rụng rơi sợi tóc bạc phai
Qua từng kẽ vuốt ngón tay vết chàm
Rồi mai thân héo về nguồn
Còn trăm sợi tóc…đi phương trời nào?

Chớm tiết Xuân sang

Tháng mười hai bén cỏ cỏ non
Tiết thời gian dợn sắc hương đổi mùa
Vòm cong trời vén mây thưa
Duỗi xa chim ngoắt…? Xuân chưa thấy về…


Ném đá lướt qua sông

Ngồi chơi liệng đá khơi khơi..
Ngón tay phan gió…gặp thời trẻ thơ
Miễng đá thát lát trơn o
Lướt qua bên bậu…thẳng dò ngang sông
Gói câu thơ gởi chút lòng
Rằng tôi thương bậu…quá chừng bậu ơi!


Ngỡi nhân

Thế gian một cuộc phong trần
Trãi thân dấn bước…vào vòng ngỡi nhân
Ngỡi nhân…Ôi thì mỏng vánh…
“Tợ như cánh con chuồn chuồn
Khi vui nó đậu khi buồn nó bay” (ca dao)
Ngồi buồn gỏ nhịp trần ai…
Cái đời nhân ngỡi (ngãi)... Ô hay… khó lòng…!
Cù cưa cái chén hồng trần?
Nửa say, nửa tỉnh…ngồi trân …ngó đời…!



No comments:

Post a Comment