Tan vỡ từng cơn
Em ra đi còn gieo tình ở lại
Mái nhà còn lưu dấu em đầy
Khung cửa sỗ em ngồi ngóng gió
Giờ rủ mành rung phất nhẹ lay
Nơi chiếc bàn ăn anh ngồi cô lẽ
Ghế em ngồi..giờ không còn ai
Khung giường xưa em thường thỏ thẻ
Mình già ráng sống tựa đời nhau.
Nhưng phận số héo mòn cơn bịnh
Hụt hơi rồi em bỏ trần ai
Anh muốn nhào theo trong hầm
lửa
Tuyệt vọng buồn anh muốn chết theo
Giờ anh sống những ngày nhung nhớ
Mái nhà xưa lạnh khói nhang mờ
Trong dư ảnh em cười rạng rở
Còn đâu hồn đôi mắt trần ai
Giờ tỉnh lặng trên bàn thờ vô cảm
Anh lặng nhìn hồn nhớ ngu ngơ
Thương
mình tôi gọi mình ơi
Mình
là một nửa của tôi cuộc đời
Từ
mình làm vợ của tôi
Mấy
chục năm chẳng có đôi tôi-mình
Cùng
cam cực khổ song hành
Cùng
nhau chóng chỏi dỗ dành cho nhau
Mình
cho tôi những ngọt ngào
Cho
tôi bước tới những lao đao đời
Giờ
đây mình đã xa tôi
Cái
già cô lẻ….mình ơi thiệt buồn
Nhớ
mình khuya thấp nén hương
Gọi
tên mình …khóc …đêm trường mình tôi…

No comments:
Post a Comment